Từng ngày nhớ Phật
Mùa Xuân ngồi niệm Phật
Lượng đất trời rộng thênh
Nghe Xuân về rót mật
Với yêu thương, thanh bình.
Mùa Hạ ngồi niệm Phật
Nắng trải vàng tâm tư
Cõi đời dù oi bức
Vẫn thanh lương, khoan từ.
Mùa Thu ngồi niệm Phật
Lá u sầu nhẹ buông
Bao muộn phiền nhân thế
Thoáng mây về xa phương..
Mùa Đông ngồi niệm Phật
Niệm dần vào lắng sâu
Thân và tâm hợp nhất
Đau thương hóa nhiệm mầu.
– Bốn mùa con niệm Phật
Mời Phật vào trong tâm
Rải lòng từ khắp cả..
Tây Phương nào xa xăm.
Từng ngày con nhớ Phật
Gỗ mục thành phong lan.
Cùng con ong, cái kiến..
Sẽ thành Phật xếp hàng.
Từng giờ con nhớ Phật
Đời bao dung, dịu dàng!
Chợt hiểu tâm là Phật
Phật không rời thế gian.
Namo Buddhaya
Như Nhiên -Th TanhTue
Mơ Hoang
Không ai sống mãi trăm năm
Thế mà tính chuyện xa xăm ngàn đời
Không ai biết được tuổi trời
Mà ôm mộng tưởng đổi dời thế gian,
Không ai đẹp mãi dung nhan
Mà mong hoa thắm chẳng tàn chiều hôm.
Nào ai vui mãi không buồn
Dùng dằng, dan díu.. cuối đường chia xa..
Thở vào.. có lúc thở ra
Giữa hai hơi thở.. đời ta lắm điều?
Không ai dám bỏ tình yêu
Dù tình ẩn chứa bao nhiêu lụy sầu
Có ai tóc chẳng bạc màu
Mà hoài dệt mộng bên cầu tử sinh.
Ít ai hạnh phúc một mình
Nên đành đánh đổi.. mong tìm chút vui.
Không ai ưng bước trở lui
Nên đường thiên lý ngậm ngùi ruổi dong.
Mấy ai về lại với lòng
Thú đau thương.. nhận chìm trong vô thường.
Không ai sống mãi miên trường
Thì xin nhớ lẽ Chân thường tại Tâm .
Vọng Mãi Lời Ru
À ơi.. con ngủ cho tròn
Mẹ ru.. bể cạn non mòn vẫn ru
Ơi à.. giấc ngủ mùa thu
Mẹ đưa qua những sương mù tháng năm.
Bàn tay lót chỗ con nằm
Dịu dàng ấp ủ, âm thầm sớm khuya
Lời ru thắm đượm tình quê
Ầu ơ.. lặng cả tiếng ve muộn phiền.
Ơi lời ru mẹ dịu hiền
Cho ngày thơ dại thần tiên ngọt ngào,
Bàn tay mang phép nhiệm mầu
Chắt chiu, mưa nắng dãi dầu vì con
À ơi.. con ngủ cho ngon..
Một vầng trăng khuyết đã tròn giữa đêm.
Lời ru gieo hạt bình yên
Mây trời rủ xuống ngoài hiên ngủ vùi
Mẹ ru ấm chỗ Ngoại ngồi
Cho phai thương nhớ ngậm ngùi tử sinh.
Ru con, mẹ cũng ru mình
Ru niềm đau thủa bóng hình cách xa
Ru cho vẹn cả tình cha
Quan san vạn lý thiết tha giống nòi..
– Lớn khôn cách biệt mẹ rồi
Lời ru theo vạn bước đời của con..
Ru Đời, ru Đạo vuông tròn
Thiên thu tiếng mẹ hóa hồn núi sông..


ÁO HOA HÃY RŨ BỤI VÀNG
Đi thôi em,
Giọt sương mai
Ánh dương ló rạng, hình hài sương tan
Đi thôi,
Gió núi mây ngàn,
Tụ duyên, mây sẽ ngập tràn mưa sa
Đi thôi,
Vạt nắng hiên nhà
Hong chưa khô áo lụa đà, đêm sang
Ngỡ ngàng chi,
Nụ hoàng lan,
Nhụy chưa tỏa ngát, cánh toan rụng rời!
Nụ cười thiếu nữ trên môi
Nét son nhạt với xuân đời qua nhanh
Ngắn ngủi lắm,
Kiếp chúng sanh
Thả trôi ngày tháng loanh quanh muộn màng
Áo hoa, hãy rủ bụi vàng
Bè lau đã kết, non ngàn dặm trông
Đi thôi,
Đạo lộ xuôi dòng
Ba La Bát Nhã,
Chẳng trong, chẳng ngoài.
Đi lên chót đỉnh tâm khai
Gặp trong hương gió một đài liên hoa
Trên triền ngũ uẩn đâu xa
Là vô lượng kiếp, ngôi nhà Phật xưa.
Huệ Trân.
Hoa và Rác
Ta thấy hoa có rác
Ta thấy rác là hoa
Ta thấy người và ta
Vòng nhân duyên bất tận
Ta thấy đời luẩn quẩn
Ra vào cửa tử sanh
Ngày trôi qua mong manh
Hoa tàn lại thành rác
Ta rời xa bến Giác
Ta ngụp lặn biển mê
Câu kinh dài lê thê
Ta niệm hoài không thuộc
Ta đi không thắp đuốc
Mò tìm vết Chân Như
Chỉ thấy bóng phù hư
Từ tâm ta, vọng khởi
…
Ngày mai còn vời vợi
Ngày hôm qua, xa rồi
Hiện tại, tỉnh thức thôi
Ta quay về chánh niệm
Bây giờ không tìm kiếm
Không có người, có ta
Không thấy rác, thấy hoa
RÁC HOA, NGƯỜI LÀ MỘT
Diêu Linh
Gươm Báu
A! Gươm báu Kim Cang
Bát Nhã Ba La Mật
Tâm kinh hiện tánh Phật
Thấu Ngũ Uẩn Giai Không
Sương trong vắt mênh mông
Tuyết đỏ ngời diệu nghĩa
Hạt bụi trùm thiên địa
Giây phút hóa thiên thu
A! Ưng vô sở trụ…
Vạn pháp nụ sen cười
Phương ý vẹn mười mươi
Tròn vành trăng thinh lặng
Chớp âm trên đỉnh nắng
Rền vang trong tịch liêu
Chiếc lá rụng trong chiều
Núi ngồi nghe đá hát
A! Quay về chơn tâm
Chuông đưa xanh linh ngữ
Bái vọng mây thiền tự
Tri ân tuệ nhãn kinh
Vượt lên bóng với hình
Như nhiên liền sáng tỏ
Đất trời trong lá cỏ
Đáy hồ reo thiên cao…
Nguyễn Lương Vỵ
Hai Ngọn Sóng
Con Sóng nhỏ nghìn năm ôm buồn tủi..
Sao đời mình bé bỏng chẳng bằng ai!
Trong thầm lặng sóng đi, về thui thủi
” Kiếp đời ta.. có lẽ.. đã an bài? ”
Một sớm nao sóng mơn man tìm đến
Miền khơi xa trò chuyện với trùng dương
Sao lạ thế, thân anh không bờ bến
Phận tôi hoài trong nhỏ nhắn, thê lương?
Con sóng lớn xoa đầu cười sóng nhỏ
Này, phải chăng vì nghĩ thế em buồn?
Em nhìn lại thân chúng mình sẽ rõ
Ta và em, hai giọt nước chung nguồn.
Trong bản thể mình nào đâu to, nhỏ
Không thấp, cao, không giàu, khó, chia phân
Em thấy khác vì nhìn trên ”cái vỏ”
Rồi vui, buồn rồi biên giới, cách ngăn!
Em nhìn kỹ, trong em là ta đó
Và trong ta, có cả cuộc đời em.
Mình vốn dĩ trong nhau từ muôn thuở
Cách xa vì xây đố kỵ, hờn ghen..
Con sóng nhỏ cúi đầu cười bẽn lẽn..
Bao nỗi niềm sương khói tận trùng khơi .
Rồi bất chợt vỡ tan hòa trong biển
Hai Sóng từ hôm đó một tên thôi.
Như Nhiên
(Thích Tánh Tuệ) Thiền biển- California tháng 4.2015
Nếu Yêu Là Nghĩa Sống
Hãy cứ yêu, nếu yêu là lẽ sống
Nhưng chớ nhầm dục vọng với tình yêu,
– Mây rủ gió bay qua trời cao rộng
Chẳng trói nhau nên tự tại rất nhiều..
Nếu biết yêu trái tim bừng lửa sáng
Xót thương người trong khổ nạn, gầy hao
Vì lắm lúc đời như dòng sông cạn
Có tình yêu, lai láng giọt mưa trào.
– Em hãy đến bên tôi đừng e ngại
Đóa sen hồng này ưu ái gửi trao,
Đời du sỹ tôi chân trần, áo vải
Túi đong đầy nhật, nguyệt với trăng sao..
Em có biết, tình yêu mầu nhiệm lắm!
Nếu bàn tay quen nắm, biết buông ra
Cứ thầm lặng, yêu đâu cần vội vã
Giữa muôn loài thấy lại bóng hình ta..
Đừng đuổi bắt những cuộc tình dâu bể
Bao kiếp rồi suối lệ đã trùng dương
Ngồi yên nhé, cùng phát lời hải thệ
Thắp đèn tâm cho rạng nẻo vô thường..
Hãy cứ sống, yêu với lòng biển rộng
Nắng mai ngời.. bừng giấc mộng, thênh thang..
Thích Tánh Tuệ
Mumbai – South India Oct 2014
TA KHÔNG PHẢI LÀ TA
Ta bước đi trong chân mây tỉnh lặng
Trong sương mờ dày lớp bụi trần gian
Trong tiềm thức, ta buông dài tiếng thở
Chợt nhận ra ta trong cõi ta bà
Ta Chợt nhận ra ta hư ảo
Với căn thân cát bụi thế gian
Trong giấc mộng đời ta say ngủ
Trói thân ta trong cát bụi vô thường
Ta tỉnh lặng trong từng hơi thở
Lắng chân tâm để tìm lại chính ta
Để tìm lại những gì ta lạc mất
Để biết rằng: TA KHÔNG PHẢI LÀ TA.
MN
Khoảnh Khắc Thiên Thu
Khoảng cách là bao giữa Có, Không?
Sống, chết xưa sau một thể đồng
Trăng sáng đêm này, trăng thiên cổ
Hiện bóng nghìn thu trên bến sông.
Xuân nay hoa nở màu xuân trước
Khoảnh khắc tương phùng với vạn niên,
Ai nhọc mái chèo trôi ngược nước
Đâu biết ” bờ kia ” ở tại tiền.
Một thoáng chớp mi trời đất rộng
Giáp mặt muôn trùng nơi phút giây
Áo ai qua núi bay lồng lộng
Buông tiếng cười khan thoát mộng ngày.
Ngăn cách là bao giữa khóc, cười
Bến bờ sinh, tử thực trò chơi!
” Ma Ha Bát Nhã ba la mật ”
Hạt cát ngồi.. thiên thu, khắp nơi..
Như Nhiên
(Thích Tánh Tuệ)
Một Chút Thôi!
Một chút của những bước chân
Cố hương ngàn dặm cũng gần một khi..
Một vài đá sỏi li ti
Hẹn nhau thành núi Tu Di có ngày.
Một chút tình thương mở bày
Người vui – mình cũng đong đầy niềm vui.
Một chút nhường nhịn, bước lui
Nghe hồn thanh thản biển trời bao la
Một chút tha thứ, bỏ qua
Ngày mai vẫn đậm chung trà đệ huynh
Một chút cử chỉ chân tình
Khổ đau.. gửi lại ánh nhìn Tạ ơn.
Một chút xoa dịu nỗi buồn
Khô khan dòng lệ tủi hờn bấy lâu.
Một chút lời hỏi han nhau
Lòng biên giới bỗng.. nhịp cầu bắt sang.
Một chút thôi, giọt nắng vàng
Cũng làm ấm buổi Đông sang lạnh lùng
Một chút nến giữa gian phòng
Bóng đêm muôn thuở bàng hoàng, lặng thinh..
Một chút tiếng Kệ, lời Kinh
Chiều kia rơi vỡ tâm tình u mê.
Một chút gieo hạt Bồ Đề
Vị lai hoa Giác xum xuê đầy cành.
Một chút là ý niệm lành
Đâu ngờ.. giọt nước viên thành cơn mưa..
Một chút ni chớ hững hờ
Đời nghe an lạc từng giờ gọi tên.
Một chút này chẳng bỏ quên
Con đường hạnh phúc bước thênh thang hoài.
Thích Tánh Tuệ
Bận Lòng Chi Nữa..
Dù đã gặp qua lắm cụ già
Ai hay mai đó cụ là ta ?
Vẫn lo xuôi ngược đời cơm áo
Linh hồn hoang phế cõi tha ma..
Dù đã thấy nhiều những nạn tai
” Chuyện ấy.. đời ta sẽ đứng ngoài! ”
Say sưa tạo ác quên hành thiện
Bất chợt tai ương đến thở dài..
Dù biết chung quanh lắm khổ, buồn
Ái tình, danh, lợi mãi tơ vương..
Bôn ba, tất bật quên nhìn lại
Khối kẻ về không ở cuối đường.
Dù thấy bao nhiêu kẻ chết rồi
” Mình không như thế, chuyện.. xa xôi!! ”
Chẳng một ai tin mình sẽ chết
Bất chợt, vô thường sóng cuốn trôi.
– Ai đã Thấy, Nghe, Biết cả rồi
Thì về, kẻo muộn bóng chiều rơi
Mồ hoang lắm kẻ còn xanh tóc
Bận lòng chi nữa.. Dã tràng ơi!
Thích Tánh Tuệ
Vọng Tiếng Kinh Xưa
Ta ngỡ hồn ta những miếu đền
Từ trong vạn cổ kiếp không tên
Vẳng nghe như tiếng ngàn xưa gọi
Tâm thức trở mình sau lãng quên.
Chung bước ta về nơi cõi Tâm
Giữa vùng Thạch động chốn nghiêm thâm
Dập đầu phủ phục bàn chân Phật
Mà nghe rơi rụng những mê lầm.
.. Dòng thời gian chảy ngang trần thế
Muôn sự chìm trong lẽ Sắc, Không
Tiền nhân nay biết tìm đâu nữa
Bài Kinh vách đá đã rêu phong.
Ta trở về thăm chốn tịch liêu
Ôi đời thanh thản biết bao nhiêu!
Bôn ba vạn kiếp nơi trần mộng
Sao bằng khoảnh khắc sống tiêu diêu…
Ta ngỡ hồn ta những mái chùa
Sau làn sương phủ kiếp hoang sơ,
Ta về gióng lại hồi chuông sớm
Một thoáng Thiền tâm.. chạm bến bờ.
Thích Tánh Tuệ
”Hoa đốm”, nào thấy ai!
Nếu Khổ kia là thật
Thì không dứt được đâu!
“Khổ” sẽ theo ta mãi
Muôn đời… sống chung sầu.
Nếu Vui kia là Thật
Thì vui mãi không buồn.
Sáng qua cười hỉ hạ
Chiều ni. Lạ, sầu tuôn !
Nếu Buồn kia có thật
Sau chia ly , ai cười ?
Giọt lệ nào nhỏ xuống
Cho cây đời nụ tươi !
Nếu mây kia là thật
Làm sao hóa thành mưa .
Còn mưa kia nếu thật
Nắng chỉ là .. trong mơ .
Em xưa là Bạch Tuyết
Cuộc đời nhìn ngẩn ngơ…
Tóc chiều nay lau trắng
Chừ biết tìm.. em mô?
– Nếu Bịnh, Già có thật
Làm sao thoát được đây ?
Có Người ngàn xưa đó
Đã bước qua lối này.
Tất cả là mộng mị.
Ai nắm được làn hương.
Vạn sự tuồng ảo hóa.
Chấp đắm làm đau thương..
Nỗi khổ kia nào có
Một khi tỉnh mộng dài
” Cái Ta” tìm đâu đó
”Hoa đốm”, nào thấy ai!
Thích Tánh Tuệ
Túy Sinh
Lang thang sáu nẻo luân trầm
Cỏ cây thấy cũng lặng thầm xót thương
Niềm vui chưa trọn đã buồn
Nụ cười chưa tắt, lệ tuôn ướt đời.
Nắng, mưa.. tóc đã bạc rồi
Vẫn chênh vênh, vẫn chơi vơi dạ sầu.
Đâu nhìn ra thuở ban đầu
Đâu tìm ra mối chỉ nào vướng chân.
Ngày qua tháng lại phong trần
Theo dòng thinh sắc.. ân cần rủ rê..
Dùng dằng.. một cảnh hai quê
Nửa lên yên ngựa, nửa mê cung đàn.
Mở to mắt, vẫn mơ màng
Từng chiều rót chén tiễn hoàng hôn say..
Mảnh hồn lớp lớp mây bay
” Mộng trung ” đâu biết mặt mày thuở nao!
Vấn vương vị ngọt chiêm bao
Mà đành cam chịu giam vào Tử, Sinh
Vui qua, khổ tới lênh đênh..
Đường xưa ai nhớ bước thênh thang về…
Vẫn chờ ai, cội Bồ Đề
Nghìn năm bóng đổ bên lề nhân gian..
Thích Tánh Tuệ
Như Phật
Em hãy NHÌN NHƯ PHẬT
Ánh mắt Từ mênh mông
Nhìn người và nhìn vật
Với chan hòa, cảm thông.
Em hãy NGHE NHƯ PHẬT
Nghe với tình bao la
Khi lòng không biên giới
Hiểu, thương đời sâu xa..
Em hãy CƯỜI NHƯ PHẬT
Nét bao dung, hiền hòa.
Nụ cười Chân, Thiện, Mỹ
Làm đau thương.. xóa nhòa..
Ta hãy NGỒI NHƯ PHẬT
Trầm hùng tựa núi cao.
An nhiên và bất động
Giữa cuộc trần lao xao..
Rồi ta ĐI NHƯ PHẬT
Bước an lành, thảnh thơi.
Muôn lối bừng hoa nở
Làm đẹp thêm cuộc đời.
Và ta.. THỞ NHƯ PHẬT
Thở chậm và thở sâu.
Để nghe từng mạch sống
Có bình an, nhiệm mầu.
Mình là con của Phật
Nhiều, ít nên giống Người?
Nơi nào ta có mặt
Có Niết Bàn, an vui.
Thích Tánh Tuệ
Thôi Kiếp Đi Hoang
Một mảnh hồn nho nhỏ
Như mây hoài lang thang
Chẳng khi nao dừng lại
Sống lạc loài, hoang mang..
Hồn âu lo, thấp thỏm
Trên vạn nẻo đường đời
Niềm vui nằm phía trước
Cỏ xanh bên kia đồi..
Hoa từng ngày tươi nở
Nhưng đời không nụ cười
Mỗi ngày hoài trăn trở
Hạnh phúc nào xa xôi..
– Một hôm hồn an tịnh
Quay trở về với thân
Thở vào, ra, dừng lặng
Nghe đời vui.. trong ngần.
Thì ra chân hạnh phúc
Nằm ngay trong cõi lòng
Bình yên và sâu lắng
Chan hòa cùng mênh mông.
Một mảnh hồn du thủ
Vừa tìm thấy quê nhà
Tại nơi này đã đủ
Dứt thăng trầm, xót xa…
Thích Tánh Tuệ
Như Thế Là Tôi
Tôi xin sống đời của nắng
Nắng hong khô mọi não phiền
Để nghe tâm hồn phẳng lặng
Giữa đời giông bão triền miên..
Tôi xin sống đời của mưa
Mưa qua bao vùng đất rộng
Một giọt cuối còn đong đưa
Cũng tan.. cho mềm cõi sống.
Tôi xin làm cơn gió lộng
Xua tan nóng bức trưa hè
Hương cau thoảng kề giấc mộng,
Tóc vờn bay mát chiều quê..
Tôi mơ thành dòng sông nhỏ
Thả những nỗi niềm trôi đi
Vẳng nghe đôi bờ lá cỏ
Vui, buồn.. giữ lại làm chi!
Và tôi nguyện làm mặt đất
Chấp nhận này rác, này hoa
Hận thù hay lời ngọt mật..
Cũng thấy đâu gì khác xa!
– Tôi chỉ là áng mây qua
Giữa trần gian nằm mộng mị
Mây chẳng có nơi làm nhà
Để vấn vương hồn vạn kỷ.
Phiêu du.. tôi vào cõi Ý
Rồi trở về trong phút giây
Cái Biết sáng ngời muôn thuở
Dù đời lúc tỉnh, khi say…
Thích Tánh Tuệ
TRẢ VỀ
Trả về đêm tối không trăng
Trả về ngày sáng, mặt trời rạng soi
Trả về tường vách ngăn đôi
Trả về trống rỗng, hư không nhiệm màu
Trả về con sóng bạc màu
Rì rào gió biển hát lời thiền ca
À ơi, biển mẹ bao la
Giang tay vẫy gọi sóng về nhà mau
Trả về phiền não, âu sầu
Vui, buồn, thương, ghét đượm màu vô minh
Trập trùng sóng nghiệp dấy sinh
Luân hồi muôn nẻo, tử sinh đoạn trường
Trả về cát bụi bên đường
Tấm thân tứ đại, vô thường kết duyên
Chấp vào vọng tưởng đảo điên
Trường giang sóng cuộn khuất che nẽo về
Trả về cái chẳng trả về
Chân tâm hiển lộ, hiện tiền sát na.
MN
Về Lại Nguồn Chân
Sẽ chẳng bao giờ nguôi khát khao
Nếu lòng ta mãi cứ lao xao..
Đi tìm nước biển hòng vơi khát
Hạnh phúc đã ngầm ôm đớn đau!
Sẽ chẳng khi nào thỏa ước mong
Bao người đã đến trở về không.
Hoa đời vui ngắm từ nguyên vẹn
Vội ngắt làm tay nhỏ máu hồng.
Ta mãi trông đồi kia cỏ xanh
Ngựa lòng chưa mỏi vó phi nhanh,
Tà dương vội khuất trên đầu núi
Mộng ước đầy vơi cũng đoạn đành..
– Khi dừng chân lại, thôi tìm kiếm
Chợt thấy hoa cười trên lối đi.
Khi nỗi khát khao.. vừa tắt lịm
Cõi lòng tươi nở đóa lưu ly.
Sẽ thật bình yên khi nhận ra
Suối nguồn phúc lạc vốn trong ta.
Những ” viên ngọc nước ” hoài tan vỡ..
Hạnh phúc trần.. mang mang xót xa.
Như người lưu lạc kiếp tha phương
Diễm phúc một ngày quy cố hương.
Tử sinh trầm thống.. thôi hò hẹn
Đời vui bên khúc nhạc Chân thường..
Thích Tánh Tuệ
Giấc Thu
Mùa thu rong bước trên ngàn
Đừng theo chân nhé, trần gian muộn phiền!
Võng đong đưa một giấc thiền
Xua mây xuống đậu ngoài hiên ta bà.
Bóng tùng thấp thoáng xa xa
Nghe trong thinh lặng ngân nga chuông chùa
Vàng thu chiếc lá sang mùa
Theo sầu vạn cổ cũng vừa rụng rơi.
Nghiêng nghiêng nắng lụa trên đồi
Chiều qua chầm chậm bóng thời gian phai.
À ơi, cát bụi miệt mài
Ngủ đi, tâm niệm trần ai phiêu bồng !..
Như ngày thơ dại giấc nồng
Bên đời có ngọn từ phong vỗ về.
Nhân gian nay khép hẹn thề
Sớm mai thức giấc Bồ đề nở hoa,
Trần tâm sương khói nhạt nhòa
Vén màn sinh tử, bước qua ngậm ngùi.
Mùa thu dỗ giấc trên đồi
Lay ta tỉnh mộng, một lời Tâm kinh
Thiên thu trôi xuống phận mình
Ơ hay.. muôn kiếp gập ghềnh, là mơ!
Trái si mê rụng ơ hờ
Nụ cười lan tận bến bờ.. trạm nhiên.
Thích Tánh Tuệ
Tự Tình Xuân
Xuân nào.. mây trắng thong dong
Bất Giác khởi niệm.. xuống dòng tử sinh,
Lạc trong Sắc, Pháp, Hương, Thinh..
Mở to mắt, chẳng nhớ mình là ai.
Quên rồi ” Diện mục bổn lai ”
Nụ cười xa dấu thiên thai nhạt nhòa.
Giật mình, cõi thế không hoa!
Cũng vừa lúc bóng chiều tà đầu non.
Xuân đi, xuân đến dập dồn
Còn xa cố quận hồn còn vắng xuân.
Dù bao kiếp nửa đường trần
Xuân trong cõi mộng đẹp lòng chút thôi !
Khi nào.. Tuệ giác lên ngôi
Từ bi hoa nở.. đất trời Vĩnh Xuân.
Thích Tánh Tuệ
Tự Tri
Nhiều lắm Phù Du sống một ngày
Đời mình cũng rứa, có ai hay,
Diễm mộng đêm qua thành triệu phú
Thức giấc, bật cười.. vẫn trắng tay!
Nhà dẫu trăm gian ngủ một giường
Bạc vàng chất chứa ngập trong rương
Một cơn gió ác thành thiên cổ
Thần thức ngục tù trong vấn vương.
Dẫu ta quen biết đầy thiện hạ
Mấy kẻ quan hoài cho.. nén hương?
Tơ tình bao mối thành xa lạ
Mình lẻ loi đi, Nghiệp dẫn đường.
Vô thường một sớm làm cây chổi
Quét lá mùa thu, quét mạng người.
Nếu hay vạn sự là mây nổi
Thì giờ nắm níu hoặc buông lơi?
Nhiều lắm trăm năm một kiếp người
Đến rồi ai cũng phải Đi thôi.
Hãy sống sao cho đầy ý nghĩa
Để buổi xuôi tay miệng mĩm cười..
Thích Tánh Tuệ
Mai Nở Hiên Trăng
Nửa đêm gió thoảng hiên chùa
Hồ như.. trời đất gọi mùa xuân sang
Nhà sư bước khỏi thiền sàng
Lặng nhìn mấy giọt trăng vàng nhẹ buông.
Tỉ tê giọng dế đêm trường
Ru đời say mộng, phố phường ngủ yên.
Một cành mai nở bên hiên
Chừng như tận cõi vô biên giật mình.
Mênh mang đây chốn hữu tình
Xuân lai, xuân khứ giữa nghìn chiêm bao..
Nửa đêm nhè nhẹ xuân vào
Hiên chùa mai nở ngọt ngào dưới trăng
Nhà sư cười nụ lâng lâng
Hồn tan vỡ mộng bao lần viễn du..
Trong khoảnh khắc, trọn thiên thu
Hạc bay qua lớp sương mù lãng quên.
Thênh thang cõi ấy không tên
Bỗng về giữa cánh mai bên hiên chùa
Mai cười hội ngộ trăng xưa
Sư vừa thoát lũy kiếp mơ , Xuân về!.
Thích Tánh Tuệ
Cứ ngỡ nhà tu không biết yêu?
Sống không tình cảm, sống cô liêu
Tháng ngày chỉ biết câu kinh kệ
Chôn đời trong nếp sống quạnh hiu.
Vỡ lẽ… nhà tu cũng biết yêu!
Mà không yêu một, lại yêu nhiều.
Sang, hèn, đẹp, xấu.. đều yêu cả
Tim này không biết rộng bao nhiêu!
Cứ tưởng nhà tu chẳng biết buồn
Ai dè có lúc… lệ thầm tuôn,
Thương đời thống khổ hoài mê đắm
Chẳng biết phương nao hướng cội nguồn…
– Đã thế, còn không thương mến nhau!
Lại gây chồng chất những cơn đau.
” Đường đời chật chội hoài chen lấn ”
Cửa đạo thênh thang.. mãi lắc đầu!
Cứ tưởng nhà tu chẳng biết cười
Ngờ đâu.. ”hàm tiếu” rạng trên môi .
Du hành bất chợt dừng chân lại
Vui thấy người kia giúp đỡ người…
Cứ ngỡ nhà tu chẳng có Tình
Ai ngờ… tình rộng tới muôn sinh.
Cỏ, cây, sông, núi.. đều ôm trọn
Mà vắng bên lòng những sắc, thinh…
.. Vẫn yêu như gió qua màn lưới
Chẳng vướng vào đâu, trút cạn tình
Nắm tay bằng hữu cùng đi tới
Lồng lộng niềm thương trong tiếng Kinh.
Cứ nghĩ nhà tu sống lạ lùng
Đâu dè… tâm đẹp, ý bao dung.
Sông Hằng bao nước tình bao lượng
Có sống gần ai mới tận cùng
Thích Tánh Tuệ
Khúc Nguyệt Quỳnh
Đêm nghiêng một đóa Quỳnh hương nở
Ngan ngát ru hồn ai lãng quên.
Thùy miên trong cõi đời sinh tử
Sực tỉnh, trăng tàn, quá nửa đêm..
Khuya nao thiền khách chờ hoa nở
Chén trà chưa nguội đã chiêm bao.
Nắng đêm loang loáng cài song cửa
Thức giấc hoa phai tự lúc nào!
Nghìn xưa hoa với đời như mộng
Nở đóa vô thường trong cõi mê .
Chỉ thoáng trần tâm vừa giao động
Khuất lấp trăm năm một nẻo về .
Đêm lắng, hoa vời thiên thu lại
Ai cười vỡ nát mộng hằng sa.
Xưa mê ôm cõi đời si dại
Đâu ngờ … muôn kiếp vốn không hoa!..
Trăng lên soi rạng hồn nhân thế
Bụt ngồi bóng đỗ xuống dòng sông.
Hiên chùa một nụ Quỳnh Hương hé
Ai vừa… hội ngộ khắp mênh mông…
Thích Tánh Tuệ
________________________________
TÔI YÊU
Tôi yêu vũ trụ quanh mình
Yêu anh yêu chị yêu mình yêu ta
Yêu con sông rộng bao la
Yêu dòng suối nhỏ hiền hòa loanh quanh
Yêu thông cao vút trời xanh
Yêu từng ngọn cỏ mong manh bên đường
Núi cao vời vợi yêu luôn
Đôi chân bé nhỏ tôi luồn tôi chui
Muôn hoa chớp cánh bên trời
Nhởn nhơ ong bướm cho đời chắt chiu
Yêu hòn sỏi nhỏ hắt hiu
Thân tôi cát bụi một chiều gió bay
Yêu muôn sinh vật quanh đây
Sang hèn lành dữ đều đầy tình thương
Đời tôi chỉ một con đường
Tình yêu này nguyện đem hương cho đời
Tâm Từ Nhã
TIẾNG RU NGÀN ĐỜI
” Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ trọn năm.”
Lời Mẹ ru dìu dặt tựa dương cầm
Đưa con trẻ âm thầm vào giấc ngủ …
Mẹ ru con… cho cúc vàng chớm nụ
Cho đêm sang nhắn nhủ gió thu về.
Mẹ ru tình chan chứa một vùng quê
Từng đêm ánh trăng về soi bóng mẹ.
Mẹ ru con trong chuỗi ngày thơ bé
Võng đong đưa theo tiếng mẹ ru hời .
Khi bên trời lác đác giọt sương rơi
Mẹ vẫn thức ngồi ru con đêm vắng .
Ôi bóng mẹ như tượng thần lẳng lặng
Nhìn con thơ trong giấc ngủ say nồng .
Đêm muôn trùng Tình Mẹ ngát mênh mông
Trăng thổn thức soi tấm lòng của mẹ .
Mắt mẹ hiền dấu chân chim đã kẽ
Thời gian trôi tóc mẹ đã phai màu
Bàn tay gầy hằn những vết lo âu
Vì đời mẹ dãi dầu bao khuya sớm .
Dòng sữa mẹ nuôi đời con khôn lớn
Thương con thơ lòng chẳng gợn ưu phiền .
Ôi ngọt ngào dòng sữa mẹ thiêng liêng!
Cho con uống đượm khắp miền thân thể .
Ân tình mẹ rộng sâu như trời bể
Ngàn lời thơ chẳng kể hết ơn Người
Mượn cung đàn muôn điệu, tiếng thơ khơi
Tạ ơn mẹ, tạ ơn Người sinh trưởng .
Mang ơn mẹ, mang ơn nhiều vô lượng
Lời ru xưa âm hưởng chẳng phai tàn .
Thu lại về…. vàng lá rụng ngoài sân
Con viễn xứ chạnh lòng thương nhớ mẹ .
Hoàng hôn xuống chuông chùa ngân nhè nhẹ
Kinh Vu Lan trầm ấm vọng vang lời
Dù mai này đời chia rẻ đôi nơi
Con vẫn nhớ tiếng ru hời của mẹ.
Ai xuôi ngược trong cuộc đời dâu bể
Vu Lan về… lòng nhớ Mẹ chăng ai ?…
Thích Tánh Tuệ
GẬP GHỀNH SÔNG MÊ
Có người đứng giữa đôi bờ
Bao lần tự hỏi.. biết giờ về đâu?
Quay qua ngó lại, bạc đầu..
Ngập ngừng, bịn rịn, chìm sâu giữa đời.
Đôi dòng kẻ ngược, người xuôi
Đôi bờ lận đận, tới lui muộn phiền.
Tay này muốn vịn cửa Thiền
Tay kia dệt mộng.. trần duyên sa đà,
Lên rừng, nhớ tưởng phồn hoa
Ngồi nơi phố mộng trăng ngà đầu non.
lắm khi gối mỏi chân mòn
Mà hồn chưa mỏi, đời còn mê say
Mắt vừa hướng tới nẻo mây
Vội che khuất bởi bàn tay nhân tình.
Dùng dằng trong chốn tử sinh
Khi ni, lúc nọ… Hỏi mình về mô ?
Dưới lòng nôi một nấm mồ
Biết rồi sao vẫn lửng lơ nẻo về ?
Cây Si với Cội Bồ Đề
Nghiêng đôi bóng đổ nặng nề cõi đêm.
Chợt Vô thường đến gọi tên
Chỉ còn dư lệ trên miền ăn năn.
Xưa kia nếu chẳng dùng dằng
Biết đâu thanh thản nhọc nhằn Tử, sinh!
Trầm luân vì nợ Thế tình
Mong manh hồn nhỏ gập ghềnh sông mê…
Thích Tánh Tuệ
Chưa..
Chưa đi thì chẳng có về
Chưa đến thì cũng chẳng hề ở đây.
Chưa vui vì cuộc sum vầy
Thì đâu buồn.. sẽ một ngày chia xa?
Chưa lại, thì đâu có qua
Chưa bình minh.. chẳng bóng tà huy phai .
Chưa thức, đâu biết đêm dài
Chưa chờ, đâu thấy tháng ngày lê thê..
Chưa yêu, ai biết não nề
Lạy dài ” ba chữ ” ê chề nhân sinh.
Chưa cô độc, kiếp một mình
Thì đâu thương những tâm tình tái tê.
Chưa lạnh lẽo lúc Đông về
Nào thương .. cơ nhỡ bên hè phố đêm.
Chưa một lần biết lặng im
Sao ta nghe được nhịp tim mọi người!
Chưa hề khóc, chẳng biết cười
Chưa cho.. sao tận lòng ngời nỗi vui.
Chưa nhìn xuống.. để ngậm ngùi..
Thì chưa biết ” Tạ ơn đời ” một phen .
Chưa tha thứ được nhỏ nhen
Răng mà.. xóa sạch thói quen giận hờn!.
Chưa hay kiếp sống chập chờn
Nhọc nhằn thương, ghét, thua, hơn.. còn dài..
Chưa lần đến trước Phật đài
Rầu rầu sáu nẻo gọi hoài … chạy quanh..
Chưa lặng thầm ngắm mộ xanh
Bôn ba, tất bật… để thành hư vô.
Và chưa biết tiếng ” Nam Mô..”
Tình trần chưa cạn, chưa khô nặng nề…
Chưa Đi thì chẳng có Về
Chưa Sinh thì Tử chẳng hề gọi tên
Sau mưa, trời vẫn nắng lên
Cửa Vô Sinh vẫn rộng thênh đợi người..
Thiên thu có dáng Phật cười
Còn ta, thấp thoáng bên đời này thôi !!!
Thích Tánh Tuệ – Kathmandu chiều hạ vàng
________________________
Mở mắt, nhắm mắt
Thích Tánh Tuệ
Có khi mở tròn xoe mắt
Mà trong Tâm tối mịt mùng.
Có khi ngồi yên nhắm mắt
Mà đèn tâm vụt sáng trưng.
Nhiều khi đôi mi khép lại
Còn Tâm đi chợ ngoài tê.
Mở to mắt nhìn thực tại
Đẹp thay, chiếc lá Bồ Đề!
– Đôi khi ta cần nhắm mắt
Trước bao cám dỗ cuộc đời.
Sau lưng đóa hồng tươi thắm
Một bầy gai nhọn người ơi!..
– Đôi khi cần nên mở mắt
Rỡ ràng nhịp bước bàn chân.
” Cửa sổ tâm hồn ” trải rộng
Rồi thương nỗi khổ tha nhân..
Mỗi ngày ta nên nhắm mắt
Nhìn lại một ngày đã qua.
Mình thở nhịp đời sâu sắc
Hay là sống vội, qua loa…
Từng ngày ta nên ” mở mắt ”
Nhìn cho rõ mặt người thương.
Mẹ ơi, tóc chiều đã bạc
Biết đâu.. mai nhỡ vô thường..
Đêm sâu vào miền tĩnh lặng
Nhắm mắt làm cuộc hội thần.
Để mai xuôi đời cơm áo
Hiểu rằng mọi thứ… phù vân…
Lắm khi hằng nên mở mắt
Để thấm thía đời bể dâu.
Đằng sau còn gì để lại
Hay là…” sỏi đá.. cần nhau..”?
” Mở mắt ” để rồi ” nhắm mắt ”
Có gì thực ” của Ta ” đâu!
Kìa, bóng chiều rơi khuất núi
Nghìn thu.. bụi cũng qua cầu…
____________________
Vội
Thích Tánh Tuệ
Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa
Vội vàng sum họp vội chia xa.
Vội ăn, vội nói rồi vội thở
Vội hưởng thụ mau để vội già.
Vội sinh, vội tử, vội một đời
Vội cười, vội khóc vội buông lơi.
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội rã , rời…
Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.
Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.
Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.
” Đáy nước tìm trăng ” mà vẫn lội
Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà…
Vội quên, vội nhớ vội đi, về
Bên ni, bên nớ mãi xa ghê!
Có ai nẻo Giác bàn chân vội ?
” Hỏa trạch ” bước ra, dứt não nề…
______________________________
Lững thững đến,Lững thững đi
Huệ Trân
Lững thững đến,Lững thững đi
Tử sinh vẫn đó, cần chi vội vàng.
Thở vào, mây tím giăng ngang
Thở ra, mưa đã nhịp đàn reo vui
Thế nên,
Em hãy mỉm cười
Trước tâm sân hận, trước lời nghiệt oan.
Hãy lặng thinh,
Thật nhẹ nhàng,
Rải hạt cơm nguội cho đàn kiến tha
Đôi chim, trọ mái hiên nhà
Cọng rơm làm tổ cũng là từ-nhân.
Em ơi,
Hạnh phúc thật gần
Cho đi là nhận bội phần thiện duyên
Hãy cho,
Như kẻ xuống thuyền,
Trên bờ để lại trọn niềm an vui.
Hãy cho,
Để phút cuối đời
Soi gương chẳng thẹn với người trong gương.
_________________________________
Cõi Không Mây .
Thích Tánh Tuệ
Sáng nay mây đi lạc
Vào thung lũng núi này
Giật mình dăm con hạc
Vỗ cánh ngà vụt bay .
Mây mỏi mê lười biếng
Ngủ vùi trên rừng cây
Bỗng chuông chùa vọng đến
Chao động khóm mây đầy ..
Ngôi chùa bên kia núi
Có một vị sư thầy
Vừa thỉnh hồi chuông sớm
Cõi lòng không mây bay..
_____________________________________
SÁM HỐI
Diệu Thủy
Gập đầu lễ Phật hồng danh
Tâm nhiên tự tại lòng con phơi bày
Thiết tha quỳ dưới chân Thầy
Con xin sám hối ăn năn lỗi lầm
Nguyện xin thanh tịnh chơn tâm
Mở lời ái ngữ ân cần dễ thương
Yêu đời yêu kẻ thê lương
Nhân hòa từ ái làm nền bước đi
Chấp tay hướng Phật xin ghi
Cho con mãi mãi về bên cạnh người
Đời đời kiếp kiếp không thôi
Thiện tri hữu thức là người bạn thân
Lại còn bao nẽo trầm luân
Áo tràng tinh khiết theo cùng bên con
Hồng danh lễ Phật viên tròn
Con xin bái sám noi gương theo người
Con là vị Phật tương lai
Chơn tâm hiển lộ, nụ cười an nhiên
Đất mẹ bao tình
Thích Tánh Tuệ

Có những sớm từng bước chân nhè nhẹ
Ta chợt nghe đất thở dưới chân mình.
Nghe cây lá ngạt ngào từ đất Mẹ
Dâng hương đời , thương mến mọi hàm linh.
Ta quỳ xuống thật gần ôm hôn đất
Như trọn đời mặt đất chở chuyên ta.
Được truyền trao bài học sâu xa nhất
Lòng bao dung , chấp nhận rất nhu hòa.
Đời lắm lúc cho ta nhiều biến động
Đất ân cần hiến tặng những mầm xanh.
Người mấy độ cho nhau niềm tuyệt vọng
Đất yêu thương dâng trái ngọt , cây lành.
Rồi mai đây ta trở về với đất
Nằm nghe chân thiên hạ bước âm vang ,
Bước yên bình như vỗ về mặt đất
Bước không hồn , vội vã , bước hoang mang…
Vía Địa Tạng 7. 2010
________________________________________________________
Gương xưa(*)
... Trên hoang mạc tử sinh
Bước lữ hành cô độc
Chênh vênh một bóng hình
Đổ dài bên triền dốc.
Lần qua vùng khó nhọc
Không một bóng cây già
Bụi mù cùng gió lốc
Nắng quái bỏng làn da.
Người , lòng vẫn thiết tha
Miệt mài theo định hướng
Trực chỉ chốn Phật đà
Cầu pháp mầu vô thượng.
Sắc son cùng lý tưởng
Thà gục chết giữa đường
Còn hơn quay đầu lại
Sống giữa lòng quê hương.
Ôi ! chí nguyện siêu phương
Nghìn năm còn lưu dấu
Vi` Phật pháp miên trường
Sáng soi đời mai hậu.
Ngài là sao bắc đẩu
Giữa sa mạc muôn trùng
Gương xưa hoài chiếu diệu
Một tấm lòng kiên trung …
(* ) Cảm tác về Ngài Đường Huyền Trang khi học Duy Thức
AI HAY!
Thích Tánh Tuệ
Ai hay trong một tách trà
Có hồ sen ngát mượt mà dâng hương
Ai hay trong gió ngàn phương
Đã mang hơi thở trùng dương xanh ngời
Tay em cầm mảnh giấy rời
Nhìn sâu… chiếc lá trên đồi nằm im .
Ai hay trong một cánh chim
Chở theo nỗi nhớ trái tim xa nhà.
Hữu thân giữa chốn Ta Bà
Là vương bóng dáng hằng sa luân hồi
Ngửa bàn tay dưới mặt trời
Lặng nhìn, hội ngộ bao đời xa xôi…
Nên người nào có xa tôi!
Tôi và thế giới chẳng rời xa nhau .
Khi người mang vết thương sâu
Hồn tôi lân mẫn nguyện đau vì người
Khi người nở một nụ cười
Bàn chân tôi bước thảnh thơi nhịp cùng .
Ai hay một trái tim nồng
Mở ra ôm được muôn lòng thế gian!
__________________________
Có hề chi!
Thích Tánh Tuệ
Bài thơ rất hay.
Tôi không biết phải giới thiệu như thế nào. Những quyển sách mà các bạn sẽ đọc sau đây là những tác phẩm vô cùng quý cho những người thành tâm tìm đạo. Không phải bằng sự tin tưởng, cầu nguyện, mà bằng sự sáng suốt. Kinh Bát Đại Nhân Giác có câu “ Duy Tuệ Thị Nghiệp ”. Như người đi đêm chỉ cần một ánh đèn là đũ. Nếu những lời hay, sách quý đúng vào mục đích nhất là mục đích cốt tủy của người tầm đạo thì thật là như một ngọn đèn sáng. Trân trọng giới thiệu với các bạn tác phẩm “ Ta là Cái Đó ” và nhiều quyển sách quý giá khác của dịch giả Vũ Toàn. Vô cùng cảm ơn công sức dịch thuật của tác giả và sự chia sẻ vô vụ lợi của Ông. Tác phẩm “ Ta là Cái Đó ” là “ Đối thoại sấm sét, trực chỉ giữa một người ở ngoài Tâm và những người còn quanh quẩn trong Tâm ”. Xin mời các bạn. Nếu các bạn muốn, xin vào trang web chuabenhdongian.com và để lại email tôi sẽ gửi sách đến các bạn
Thanhtuthichnu@gmail.com
Thanhtuthichnu@gmail.com
Bạn đang bị cao huyết áp, thiếu máu cơ tim, LÃNG TAI, viêm xoang, viêm mũi dị ứng, U XƠ TỬ CUNG, đau thắt lưng, ĐIẾC NGƯỜI GIÀ, nhức mỏi bắp thịt, thoái hoá khớp gối, viêm dạ dày có vi khuẩn HP ? Mời các bạn vào trang chuabenhdongian.com để biết cách điều trị đơn giản và hiệu quả những bệnh thường gặp
ĐÀM LUẬN
Nói Ma lắt léo thành ra Phật
Nói Phật lòi đuôi cũng hóa Ma
Thiện ác ,Phật Ma, buông xuống hết
Ngoài kia một chiếc lá là là…
TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG CHẮC. CHỈ CÓ CHẾT LÀ CHẮC. NHƯNG AI CHẾT??? ( chuabenhdongian.com )
kHONG CO AI CHET VI KHONG CO TUONG NHAN, TUONG NGA, TUONG CHUNG SANH, THO GIA.
Sao quí vị không thành lập trang fecabook về thơ thiền sẽ rất hay và sôi nổi dó ạ!Xin cám ơn ạ!
Giải Thoát
Giải thoát chiếc áo khoác
Đang mặc ở nơi tâm
Khi nghe liền tìm nghĩa
Khi thấy liền đặt tên
Giải thoát chiếc áo khoác
Cởi nút ở cửa không
Thật không ai không buộc
Nếm tánh vị không lời.
Năm tháng qua rồi có nhạt phai ?
Tuổi xuân đằm thắm nét trang đài.
Nắng vàng đêm đến đâu còn rực
Mây trắng chiều về phải lượn bay
Vũ trụ xoay vần : ngày tháng hết
Phù sinh đổi chác : đến nơi này
Trần gian dạo bước, thôi đành nhé :
Cát bụi quay về, chẳng kể … ai
Mẹ…
Mẹ ơi vô sự đi mà
Tụi con đã lớn mẹ đà lo toan
Còn mang cái nghiệp đa đoan
Đôi vai bé nhỏ đảm đang một đời.
Mẹ anh hùng của con ơi
Con thương mẹ lắm muôn ngàn xót xa
Đôi tay níu bóng mẹ già
Như sương phủ động giọt đà long lanh
Mỏng manh tinh khiết trong ngần
Một đời chất phác viên dung hiền hòa.
Bao nhiêu mới đủ gọi là
Đền ơi báo hiếu mẹ già ân sâu
Bao nhiêu vật chất phù du
Chẳng bằng một lễ khẩn đầu tạ ơn.
Nhất tâm hồi hướng vạn thường
Mong mẹ luôn mãi bình yên cuối đời
Hạnh phúc trong mỗi nụ cười
Tĩnh lặng hơi thở bình yên điều hòa.
Mẹ là viên ngọc tinh khôi
Cho con mang suốt cuộc đời mẹ ơi!
–Diệu Thủy–
Vu Lan 2012
BỒ ĐỀ
Ngọc quí ẩn trong đá
Hoa sen mọc từ bùn
Nên biết chổ sanh tử
Ngộ vốn thật Bồ-đề.
_Minh Lương_
Bodhi
Precious jewels are hidden in the stone.
Lotus grow from the mud.
Once enlightened, you will know that
The world of birth and death is Buddha land.
Đúng vậy!
Ý mang sẵn lời giải
Thấy mang sẵn tánh tâm
Ngộ như tâm múa chữ
Không thể trốn chính mình
TA KHÔNG PHẢI LÀ TA
Ta bước đi trong chân mây tỉnh lặng
Trong sương mờ dày lớp bụi trần gian
Trong tiềm thức, ta buông dài tiếng thở
Chợt nhận ra ta trong cõi ta bà
Ta Chợt nhận ra ta hư ảo
Với căn thân cát bụi thế gian
Trong giấc mộng đời ta say ngủ
Trói thân ta trong cát bụi vô thường
Ta tỉnh lặng trong từng hơi thở
Lắng chân tâm để tìm lại chính ta
Để tìm lại những gì ta lạc mất
Để biết rằng: TA KHÔNG PHẢI LÀ TA.
Minh Nguyện
Ta tìm thấy gì ???
Tìm trong quá khứ có tương lai
Tìm hương vô tận cũng đã phai
Tìm gió chiều đông ngày cuối hạ
Nhìn nghiệp ngày nay, thương ngày mai.
Tìm trong hơi thở có tử sinh
Tìm bóng hoàng hôn lúc bình minh
Tìm trong giòng máu luân lưu gió
Nhè nhẹ ra vào, vưọt tử sinh.
Tìm trong ganh tị chút đáng thương
Gắm án mây trôi thấy trùng dương
Tô thêm Tự Ngã màu Vô Ngã
Nhìn sâu để hiểu, hiểu để thương.
Chơn Nguyên
TRĂNG SÁNG ĐẦY CÕI TÂM
Trăng ơi từ đâu đến
Có phải cánh rừng xưa?
Đêm nay trăng bất chợt
Ghé lại mai’ hiên chùa .
Trăng ơi từ đâu đến
Có phải từ biển xa .
Chiều nao thuyền ghé bến
Chở đầy ánh trăng ngà.
Trăng treo đầu ngọn sóng
Trăng vời lên núi cao
Lững lơ đầu ngọn cỏ
Rồi về trong chiêm bao.
Khuya nao ta thức dậy
Trăng rụng sau hiên chùa ,
Áo cà sa vớt vội
Trăng thoát hình đong đưa.
Trăng về bên Núi Thứu
Thăm pháp hội nghìn năm,
Hẹn ta ngày trở lại
Trăng sáng.. đầy cõi tâm.
Tác giả: Thích Tánh Tuệ
Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai,
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị Xuân tàn hoa lạc tận,
Ðình tiền tạc dạ nhất chi mai.
Tạm dịch:
Xuân đi trăm hoa rụng,
Xuân đến trăm hoa cười,
Sự việc trôi qua mãi,
Trên đầu già đến rồi.
Chớ bảo Xuân tàn hoa rụng hết,
Ðêm qua sân trước một cành mai.
Thiền sư Mãn Giác