BÀI MINH trong Qui Sơn Cảnh Sách Jun8 Thân, nhà hư vọng chiêm bao, Cảnh đời, bóng sắc tan vào hư không. Tương lai, qúa khứ vô cùng, Xuống lên, chìm nổi mông lung nhọc nhằn. Ba vòng, chưa thoát khỏi thân, Chừng nào nghỉ, được bình an, bao giờ? Thế gian tham luyến mê mờ, Duyên theo năm ấm, kết hờ thành thân. Sinh ra, già chết xoay vần, Là không mà chở vô ngần khổ đau. Bởi vô minh ấy làm đầu, Nhân mê lầm mới đi vào tử sinh. Hoàng hôn rồi lại bình minh Sao không qúi tiếc mà đành buông xuôi? Phút giây chẳng hẹn một đời, Luống qua để hận bời bời mai sau. Mê, mê lầm nối tiếp nhau, Mê này chưa dứt, lầm sau đến rồi. Cũng vì sáu giặc trên đời, Sáu đường lui tới, luân hồi quẩn quanh, Sớm thưa hỏi những thầy lành, Gần người trí đức cho rành pháp tu, Lìa xa gai góc, mịt mù, Thân tâm tỏ rõ, phù hư cuộc đời. Như mây kia nổi giữa trời, Các duyên nào bức ngặt người rõ duyên? Xét cùng lý đạo diệu huyền, Nhận sâu yếu chỉ ngộ liền tự tâm. Không ghi không nhớ sáu trần, Tâm không vướng cảnh, cảnh dần lặng yên. Sáu căn từ đó an nhiên, Đứng đi vắng bặt, gì phiền nữa đâu. Tâm không sinh, dẫu mảy nào, Hằng sa pháp lặng tan vào Chơn Tâm. Thông Hội (Dịch và chuyển sang thể thơ) Related